truyện thời gian như hẹn

Chúng tôi không nói về vấn đề bạn gái nữa trong một thời gian dài. Để tránh làm mẹ khó xử, tôi bắt đầu hẹn hò với một cô gái nhưng thay vì là những niềm vui bình thường đối với tuổi đôi mươi, tôi thấy việc đó như là một gánh nặng. Truyện; Tên anh là thời gian; nhưng đối phương đưa ra yêu cầu được hẹn hò với anh, anh không làm được." Sự chú ý của Trình Tần đang dồn hết vào đống tài liệu trong điện thoại, nhưng vừa nghe thấy câu này, cô ấy cũng buông một câu: "Vậy chắc chắn là không Nàng đứng phía trước cửa sổ phòng khách, lưng quay về nó. Nàng cảm thấy lạnh, nhưng nàng không muốn đến gần lò sưởi. Nàng muốn đứng càng xa cửa ra vào càng tốt. Nàng muốn nhìn thấy anh ta cho rõ khi anh ta bước vào phòng. Nàng không muốn anh ta có thể nắm được mình trước khi nàng giữ được bình tĩnh khi anh ta vào. Nàng biết, anh ta đã đến rồi. Ánh mắt cô chợt nhìn ra cửa, như một điều xui khiến lạ lùng nào đó, rồi mặt cô tái đi, mắt mở lớn chết sững . Cả Hoài Giang và Hoan đều quay lại nhìn, ngoài cửa là hai người đàn ông đi ngang qua, họ vô tình dừng lại ở cầu thang nói chuyện với nhau khá lâu . Cả hai Tình yêu đẹp của tuổi thanh xuân mơn mởn, những thời khắc ấm áp, tuyệt đẹp của mối tình Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực. Mối tình ấy khép lại, rồi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời Tout Les Site De Rencontre Francais. Cận Thời Xuyên đi họp trên trung đoàn, tan họp cái là định đánh bài chuồn ngay. Dẫu sao cũng đã được Lục Phương Kỳ tiêm cho một mũi dự phòng trước khi đi, chuyện lần trước xem mắt bị hỏng, lần này trung đội trưởng nhất định sẽ túm gáy lại tính ấy, Cận Thời Xuyên không nói gì, tự đánh xe đi. Có điều những lời Lục Phương Kỳ nói thì liên tục quẩn quanh trong đầu anh, lời nói khó nghe là lời thật, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Ngờ đâu còn chưa kịp đứng dậy đã bị cặp mắt tinh tường của trung đoàn trưởng tia thấy.“Cận Thời Xuyên, đến phòng tôi.” Nói xong trung đội trưởng cứ thế đi trước.“Rõ.” Cận Thời Xuyên đáp mà chẳng hề quýnh Chí Hào, một đồng chí từng cùng đại đội với Cận Thời Xuyên, năm ngoái mới được điều sang làm phòng cháy, thấy anh đang định chuồn rồi lại làm ra vẻ không hề hoảng hốt là đại khái đoán được ngay, thầm cười trộm một ta cầm tài liệu đi qua chỗ Cận Thời Xuyên nói bằng giọng hơi có vẻ hả hê “Lại đắc tội trung đoàn trưởng hả?”Cận Thời Xuyên thấy Chu Chí Hào cười phớ lớ bèn cầm xấp tài liệu đập vào người anh ta “Đừng đùa với tôi, biến!”Chu Chí Hào nhìn theo bóng lưng Cận Thời Xuyên không khỏi hoài niệm những tháng ngày từng chiến đấu kề vai sát cánh với phòng của trung đoàn tiếng gõ cửa rồi Cận Thời Xuyên hô to, rõ, dứt khoát “Báo cáo.”“Vào đi.”Cận Thời Xuyên mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, nghiêm trang chào đồng chí trung đoàn trưởng đang ngồi sau bàn làm việc “Trung đoàn trưởng.”Văn Khánh Quốc năm mươi tuổi, thích vận động, cơ thể khỏe mạnh, rất có phong độ, ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên rồi hỏi anh ta “Không có gì nói với tôi hả?”“Báo cáo, không có.” Cận Thời Xuyên lập tức trả Khánh Quốc lấy tay đập bàn “Dám nói không có với tôi à?”Cận Thời Xuyên biết không trốn được, đành nhìn về phía Văn Khánh Quốc nói “Hôm ấy có tình huống khẩn cấp nên không đi được ạ.”“Vớ vẩn.” Văn Khánh Quốc trừng mắt, chỉ tay vào Cận Thời Xuyên cao to lừng lững đứng trước mặt, “Một cái xe tự bốc cháy mà cần cậu phải đích thân dẫn đội hả, cái thằng này, rõ ràng là cậu muốn trốn gặp con gái nhà người ta.”“Gần điểm cháy có trạm xăng dầu, cái này có ghi trong báo cáo ạ.”“Đừng có hòng lừa tôi, tôi cũng có cơ sở ở đây đấy, tình huống có nghiêm trọng không tôi lại không biết sao? Thằng oắt con nhà cậu rõ ràng cố ý.”Cận Thời Xuyên đứng nghiêm, người ta đã định tội mình rồi, còn phản bác làm gì nữa, sự thật cũng đúng là đã nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể đứng im thin thít nhìn Văn Khánh Quốc, để mặc ông thích nói gì thì Khánh Quốc thấy Cận Thời Xuyên như vậy thì dở khóc dở cười, thằng bé này chuyên gia xài chiêu im lặng là vàng này với ông. Văn Khánh Quốc thở dài “Sắp xếp cho cậu thi sát hạch thì cậu trì hoãn, giới thiệu đối tượng cho cậu thì cậu chuồn mất. Thời Xuyên, hôm nay cậu đứng đây nói thẳng ra cho tôi nghe xem, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào hả?”“Cháu không muốn cởi bỏ cảnh phục, một ngày làm lính chữa cháy, cả đời là lính chữa cháy, hoặc đến tuổi bị bắt phải về hưu hoặc là nằm lại nơi cứu hộ.” Cận Thời Xuyên đáp rất nhẹ nhàng nhưng nội dung thì nặng nề, dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Tạm thời cháu không có ý định thay đổi chức vụ, còn về chuyện tìm đối tượng, cháu không muốn hại con gái nhà người ta đâu ạ.”Lính chữa cháy cực kỳ khó lấy vợ vì họ chẳng thể nào cho nửa kia một cuộc sống an ổn, bầu bạn sớm tối, càng không thể đảm bảo sẽ đầu bạc răng long, suốt đời suốt kiếp.“Nghĩa vụ của người lính là gì?” Văn Khánh Quốc hỏi.“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên ạ.” Cận Thời Xuyên Khánh Quốc gật đầu, cái cây non tốt thế này sao có thể để nó mọc ở vệ đường, những đứa tố chất kém hơn thằng bé mà cầu vai còn đã nhiều hơn nó một vạch rồi, người lính giỏi nằm trong tay ông sao có thể để chịu cảnh thua kém những người khác.“Cậu biết thế là tốt, bữa sau bố trí cho cậu thi sát hạch lần nữa, cứ thử chống đối tôi nữa xem.”Cận Thời Xuyên thở dài đầu hàng, nói thế thì bảo anh còn nói gì được nữa, có nói cũng vô Khánh Quốc phẩy tay “Được rồi, về đi.”Cận Thời Xuyên đứng nghiêm chỉnh chào theo quân lễ rồi mở cửa ra cánh cửa một lần nữa được đóng lại, Văn Khánh Quốc lắc đầu, có gia thế tốt như vậy, người lính tốt như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác cứng đầu cứng cổ đòi ở lại đội chữa cháy cho kỳ được, lỡ như có một ngày thì ông biết ăn nói thế nào với người ta chứ? Cứ nghĩ đến là thấy mệt cả Thời Xuyên đánh xe ra để quay về đội, mới ra được đến cổng của trung đoàn thì tin báo tin nhắn điện thoại vang lên. Anh liếc nhìn qua dãy số người gửi, kể từ sau hôm cô ta gửi cho anh cái tin nhắn kỳ quặc kêu cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày thì không liên lạc gì nữa, không ngờ hôm nay lại bắt lúc chờ hết đèn đỏ, anh mở tin nhắn ra xem, vẫn cụt ngủn giống lần Khi nào được nghỉ?Cận Thời Xuyên ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát bấm gọi Lai qua thành phố bên cạnh chơi mấy hôm, hôm nay vừa về liền đến trung tâm chó tìm kiếm cứu hộ LT. LT là một tổ chức cứu trợ khẩn cấp tư nhân phi lợi nhuận ở Trung Quốc, phân bố khắp mấy chục tỉnh và khu tự trị trên cả nước. Trung tâm ở Du Giang cũng khá có tiếng, có điều tình nguyện viên ở đây đều vướng công việc chính của mình, dẫu sao thì chỗ này cũng đâu có khả năng chi trả đồng trưởng Lão Phan thấy Từ Lai đang ở sân huấn luyện vui vẻ chơi với Bình An nên không quấy rầy mà đi thẳng vào trong Lai huấn luyện Bình An một lượt rồi thưởng cho nó chơi bóng còn mình thì lấy điện thoại ra xem, đột nhiên nhớ ra Cận Thời Xuyên vẫn chưa trả lời tin nhắn hôm bữa của mình, mấy hôm nay bận cũng quên béng mất. Thế là cô hí hoáy với chiếc điện thoại, gửi cho anh một tin nhắn hỏi xem khi nào được bao lâu sau thì được gọi lại. Từ Lai vừa nhìn thấy màn hình báo cuộc gọi đến liền cười tươi như hoa, xoa đầu Bình An đi nhặt bóng về cho cô rồi lại thuận tay móc quả bóng nó đang ngậm ném vèo đi. Bình An lập tức cong đuôi đuổi theo.“Giờ có rảnh không?” Điện thoại vừa thông, giọng nói trầm trầm quyến rũ của anh liền vang lên, có điều rất bình Lai cảm thấy giọng nói dễ nghe này rất hay, vấn đề là tại sao lại cảm thấy nó miễn cưỡng thế nhỉ?Chẳng liên quan đến cô! Từ Lai cười, đáp ngay “Có! Có rảnh ạ!”Cận Thời Xuyên nghe kiểu gì cũng thấy giọng nói này rất vui vẻ, anh húng hắng giọng rồi bảo “Giờ tôi có thời gian gặp cô này.”“Ồ.”“Ồ cái gì, có gặp không?” Cận Thời Xuyên bất giác chẳng hiểu tại sao mình lại thấy hơi bực bội nữa.“Gặp chứ!” Giọng nói của Từ Lai trong trẻo, nhẹ nhàng như đám mây trắng trên kia đang bồng bềnh trôi giữa bầu trời xanh, mềm mại vô tận.“Gặp ở đâu?”“Trung tâm chó tìm kiếm cứu hộ LT.”“Biết rồi.” Cận Thời Xuyên nói xong là cúp điện thoại Lai nghe thấy âm báo tút tút, bất giác bật cười, hồi đó Cận đại ca không lạnh lùng thế này.“Bình An, quay về.” Từ Lai gọi Bình An đang chơi vui vẻ một tiếng, nhóc con lập tức liền chạy về phía Lai ngồi khoanh chân, chỉ một ngón tay ra lệnh cho Bình An vừa chạy tới “Ngồi.”Bình An thè lè lưỡi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi xuống bãi cỏ, trông giống y như đúc dáng vẻ Truy Phong năm Lai vươn tay vuốt bộ lông màu nắng của Bình An, cười rồi bảo “Tí nữa sẽ giới thiệu với mày chủ nhân tương lai của mày nhé.”Bình An sủa gâu gâu mấy tiếng, đôi mắt đen láy sáng ngời chăm chú nhìn Từ Lai.“Sao? Không vui à?” Từ Lai nhìn là biết ngay tâm trạng của nó, tay từ vuốt chuyển thành vỗ nhẹ, “Yên tâm, mày nhất định sẽ thích anh ấy.”Cận Thời Xuyên lái xe đến cổng trung tâm. Cửa chính có ba-ri-e chặn, bảo vệ gác cổng vừa trông thấy Cận Thời Xuyên liền vội ấn nút mở thanh chắn rồi tươi cười chào hỏi “Lâu lắm mới thấy đội trưởng Cận tới!”“Cảm ơn anh Vương.” Nói xong anh liền lái xe vào xe cẩn thận xong, Cận Thời Xuyên vừa xuống xe liền gặp ngay Lão Phan đang đứng ở đầu thềm nhà văn phòng. Anh cười một cái chào hỏi rồi đi về phía đó.“Sao ông lại tới đây?” Lão Phan từng là đồng chí chiến hữu với Cận Thời Xuyên, sau khi giải ngũ thì tham gia trung tâm cứu trợ LT. Sau khi Cận Thời Xuyên cũng quay về Du Giang thì bữa nào được nghỉ, rảnh rỗi là lại qua tìm Lão Phan uống mấy chén.“Gặp một người.” Cận Thời Xuyên cười Phan thấy Cận Thời Xuyên mặc đồng phục thẳng thớm trông tuấn tú, phong độ thì đập đập lên cánh tay anh “Bảo tôi nói xem bộ quần áo nào đẹp nhất, thì nhất định là bộ đồng phục này, còn nếu hỏi tôi ai là người mặc cảnh phục chuẩn nhất thì đây sẽ đáp ngay là ông.”“Không nỡ thế sao còn xin nghỉ?”“Còn cách nào khác nữa đâu, vợ con quan trọng hơn hết mà.” Lão Phan vừa nhắc đến bà xã là khuôn mặt lập tức rạng ngời hạnh phúc, nhìn Cận Thời Xuyên hỏi, “Ông đấy, đẹp trai nhất nhì thế này, sao còn chưa thấy tính toán gì việc cả đời hả?”Cận Thời Xuyên chẳng còn gì để nói nữa rồi, hôm nay làm sao mà gặp ai cũng thấy hỏi chuyện này thế chứ, anh lắc đầu “Vội gì.”“Sắp ba mươi rồi, tìm dần đi thôi.” Lão Phan biết Cận Thời Xuyên khá rõ, thằng cha này giờ trông thì chững chạc vậy chứ năm đó lúc mới vào doanh trại là diện đầu bò đầu bướu hạng nhất. Quân ngũ đúng là một cái lò luyện khổng lồ, tôi luyện cậu ta tốt đến nhường Thời Xuyên chỉ cười suông, không đáp Phan cũng tự biết mình chẳng nói nổi thằng cha này đâu mà, bỗng dưng nhớ ra cậu ta bảo đến đây gặp một người, thế là hỏi một lèo “Ông bảo là đi gặp một người nhỉ? Ở đây hả? Ai thế?”“Một cô gái.” Cận Thời Xuyên lập tức nhận được cái nhìn đầy ẩn ý của Lão Phan.“Ái chà, mới vừa bảo ông nên đi tìm đi, thì ra là đã hẹn hò rồi hả? Được lắm! Hại tôi mất công lo thừa, có điều nghĩ sao mà lại hẹn ở chỗ này? Cô bé kia là tình nguyện viên à?” Lão Phan tiếp tục khai Thời Xuyên cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói “Không phải, đừng hiểu lầm, là chuyện nghiêm chỉnh đấy, người ta hẹn tôi đến, tôi cũng đang không biết sao lại hẹn ở chỗ này nữa.”Lão Phan hỏi lại ngay “Ai thế?”“Tôi không biết tên cô ta.”“Hôm nay nhóm bọn tôi chỉ có một cô gái thôi, đang ở sân huấn luyện đấy, tôi dẫn ông đi xem xem có đúng không.” Lão Phan thực không tài nào hiểu nổi, hẹn người mà lại không biết tên, làm với chả đến sân huấn luyện, nhìn từ xa có thể trông thấy một người một chó đang nằm trên bãi cỏ, trông rất tùy tiện. Lão Phan vừa chỉ tay vừa nói cho Cận Thời Xuyên biết “Em ấy là Từ Lai, huấn luyện viên huấn luyện chó có tiếng ở Mỹ, hơn nữa hình như còn là chuyên gia nghiên cứu giống chó gì đó nữa kia, tóm lại là một cô gái tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, ông không tưởng tượng nổi đâu, em ấy còn từng trải qua thảm họa động đất ở Dương Xuyên cách đây chục năm, là một trong những người sống sót đấy.”“Từ… Lai?” Cận Thời Xuyên nhẩm lại tên cô, bỗng nhiên bật cười, mọi chuyện cũng dần dần sáng tỏ hẳn.…“Em gái à, em đừng sợ, bọn anh nhất định sẽ cứu em ra.”“Vâng, em không sợ, em không sợ đâu ạ.”“Ừ, thế em tên là gì?”“Em là Từ Lai, “từ lai” trong “thanh phong từ lai” ạ.” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đám anh em nối khố của Cận Thời Xuyên, ngoài Triệu Dư làm ở ngoài còn có chút tự do về thời gian, những người khác lâu lâu mới được một hôm nghỉ, hơn nữa thằng này được nghỉ thì thằng kia lại không, đến bữa thằng kia được nghỉ thì thằng này lại quỷ sứ một thời của khu tập thể đã từng ngày ngày quàng vai bá cổ đi với nhau, vô tư đánh rơi tuổi trẻ, nằm trên sân bóng rổ nói chuyện trên trời dưới biển, mặc sức tưởng tượng về tương người anh em đã cùng viết nên một thời thanh xuân rực rỡ khiến người ta hâm mộ nay đã sớm không còn trẻ trung và non nớt là thép đã tôi, là những đấng nam nhi mình đồng da sắt, mỗi người một nghề, đem hết sức vẫy vùng, hiến dâng bầu máu điều từng dõng dạc tuyên bố thời niên thiếu, nay đều đã thực hiện được, nhưng cũng bởi vì vậy mà gặp nhau thì ít, xa nhau lại nhiều, rất khó tụ qua, Lục Phương Kỳ chở Cận Thời Xuyên về khu tập thể, tình cờ gặp Cố Nghiêu cũng vừa mới về, nghe nói thằng cha Thạch Đầu cũng được về nghỉ phép, thế là ăn tối xong mọi người hẹn nhau làm một trận bóng một hồi đổ mồ hôi như tắm, mấy gã đàn ông hôm nay đã từng trẻ trung một thời vẫn ngồi tán phét với nhau, nói thiên nói địa một hồi thì nói đến chuyện lên kế hoạch cho ngày chó độc thân chọn chỗ xong xuôi, ông anh Triệu Dư đã lập gia đình được mấy năm dõng dạc tuyên bố anh em như thể tay chân, nhất định phải đi bằng lúc tưởng thế là xong, Cận Thời Xuyên thình lình bật ra hai chữ ngắn gọn súc tích không một hồi bức cung chẳng moi ra được gì, cuối cùng mọi người kết án rằng thằng cha này nhất định có bí mật không thể để người khác Nghiêu nhả một hơi khói thuốc, nhìn thoáng qua Cận Thời Xuyên một cái rồi chế nhạo bảo một câu “Không phải là có đàn bà, mai muốn đi hẹn hò đấy chứ?”Mấy gã khác lập tức lắc đầu bảo không đời nào, Cận Thời Xuyên mà có thì khác gì cái cây bằng sắt trổ được hoa, người mù nhìn thấy ánh mà ngờ một câu nói đùa vu vơ của Cố Nghiêu lại thành sự ở nhà vệ sinh, Cố Nghiêu ban đầu chỉ lơ đãng nhìn qua Từ Lai thôi, ai ngờ cái em gái này lại tỏ ra khinh bỉ bằng ta liền cảm thấy thú vị. Ông đây dù sao cũng là quân nhân có số có má, thế mà lại bị người ta nhìn như thể lưu nhìn vẻ ngoài hòa nhã của anh ta, thực tế tính tình trong xương cốt khá là ngang bướng. Em càng tỏ thái độ thì anh đây càng thích nhìn. Không ngờ em gái này lại là vợ của thằng cha Cận Thời Xuyên, thật là bất cùng, buổi hẹn hò đẹp đẽ chỉ hai người biến thành buổi tụ tập năm Cận Thời Xuyên không đồng ý đi tăng buổi chiều nhưng ba gã kia liền ra tay lôi kéo Từ Lai, mở miệng ra là chị dâu tương lai, em dâu tương lai, em nỡ nhẫn tâm để bọn anh ba thiếu một à?Từ Lai nghĩ đây là các anh em chí cốt của Cận Thời Xuyên, lần đầu tiên gặp mặt mà không nể mặt người ta cũng không được hay cho lắm, hơn nữa cô còn đang muốn thể hiện mình là người hiểu chuyện, chu đáo nên đã gật đầu đồng gã đàn ông tỏ vẻ đắc ý ra mặt nhìn sang Cận Thời Xuyên như muốn nói, xem vợ ông hiểu chuyện chưa kìa, đâu có đàn ông đàn ang mà lòng dạ hẹp hòi như ông chỉ đi hai xe, mọi người lại biết rõ tính nết Cận Thời Xuyên, chỉ cần không để mắt một chút là chưa biết chừng ông ta đã mang con gái nhà người ta chạy mất tông mất tích rồi, vậy nên cả đám bắt Cố Nghiêu phải ngồi xe Cận Thời người ngồi trong xe, không một ai lên tiếng. Cận Thời Xuyên chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang thấy thế nào. Từ Lai thỉnh thoảng ngó anh một cái, ngập ngừng như thể muốn nói rồi lại Nghiêu ngồi ở ghế sau cảm thấy mình quả là cái bóng đèn to lù lù, ngay chính anh ta cũng không chịu nổi, lại còn thỉnh thoảng trông thấy ánh mắt Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, cuối cùng đành đầu hàng.“Người anh em, ông tìm một chỗ nào đấy tấp được tấp vào đi.” Ông đây không xuống xe thì sẽ thành thành tội nhân thiên cổ.“Sao đấy?” Cận Thời Xuyên hỏi.“Không sao hết, ăn no quá tức bụng, không muốn ngồi một chỗ đánh bài, tính đi bệnh viện khám không được hả?”Từ Lai vừa nghe đã thấy buồn cười, ông anh này nói phét không đỏ mặt, giống y như nói thật Thời Xuyên đánh mắt nhìn Cố Nghiêu qua gương chiếu hậu “Ông chắc chứ? Lát nữa cũng dám nói như vậy với lão Triệu và Thạch Đầu hả?”Cố Nghiêu thầm cười trong bụng. Tao đây tạo cơ hội cho hai người bọn mày chạy trốn, mày lại còn sợ mọi người hỏi tội nữa à, mẹ mày chứ, thằng chết tiệt.“Vậy thôi, hết đau rồi, đi đánh bài đi.”Cố Nghiêu nhướng lông mày, môi cong lên, xe ngừng Thời Xuyên quay đầu lại bảo Cố Nghiêu “Bệnh viện ở cách hai con phố.”Cố Nghiêu liếc Cận Thời Xuyên một cái, cáo lỗi với Từ Lai rồi mở cửa xuống xe, gọn gàng, dứt Lai cúi đầu nghẹn cười, nhịn không được nữa, cười phá lên, cười muốn chảy cả nước Thời Xuyên đánh tay lái một cái, chiếc xe nhập lại vào dòng xe chạy. Anh cũng cười theo “Hay lắm sao mà cười?”“Buồn cười mà!” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, “Mấy anh em nối khố của anh đều rất thú vị, đâu có cứng nhắc như anh đâu.”“Vậy à?” Cận Thời Xuyên liếc xéo nhìn Từ Lai, nhìn đến nỗi khiến Từ Lai thấy run sau này, Từ Lai mới hiểu, gã đàn ông này không hề cứng nhắc chút nào, giống như người anh em chí cốt của anh nói đấy, chúa ranh ma, có thể ăn sạch người ta.“Vậy chúng ta đi xem phim đi!” Từ Lai cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Cận Thời Xuyên khá là nguy hiểm ngầm nên bèn đánh trống lảng.“Ừ.”…Ngày cuối tuần, rạp chiếu phim đông đặc ngầu. Hai người đứng ở sảnh rạp chiếu phim, Cận Thời Xuyên hỏi Từ Lai muốn xem gì?Từ Lai ngẩng đầu lên nghiêm túc chọn phim. Cô rất ít khi xem phim điện ảnh, không hứng thú với thế giới giải trí nên chẳng biết được mấy phim đang chiếu ở đây. Cô nghĩ Cận Thời Xuyên lại càng không biết cùng, ánh mắt cô tập trung trên một tấm poster, tên phim chỉ đơn giản là nền poster một nửa là hình ngọn lửa, một nửa là bệnh viện MSF, nữ chính mặc áo phông đồng phục MSF, trên tay ôm một đứa trẻ da đen gầy gò, nam chính mặc áo đen quần đen, phong độ ngời ngời, cầm trên tay một khẩu lưng các diễn viên chính là một hàng người, đội hình đông đảo. Dưới cùng viết một câu khẩu hiệu “Sinh mệnh không biên giới, tình yêu không biên giới!”Từ Lai trông thấy trong đội ngũ diễn viên có nhân vật người lính, đoán có lẽ Cận Thời Xuyên thích xem nên ngầm chọn bộ này.“Xem phim này đi.” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, phát hiện anh đang quan sát bốn phía, nhìn về phía lối thoát đây là bản năng của người lính phòng cháy chữa cháy rồi. Hễ đến nơi công cộng, việc đầu tiên là tìm lối thoát hiểm và chỗ đặt trang thiết bị cứu hỏa.“Gì?” Cận Thời Xuyên quay đầu lại nhìn theo tay Từ Lai chỉ, lập tức mỉm cười, gật đầu “Anh đi mua vé.”Từ Lai gật đầu, chỉ góc bên kia “Vậy em đi mua đồ ăn.”“Đợi lát nữa cùng đi luôn.” Cận Thời Xuyên kéo tay Từ Lai đi xếp hàng mua Lai cúi đầu nhìn tay mình được tay người đàn ông nắm chặt, lén cười trong bụng rồi cựa tay, đổi thành mười ngón đan Thời Xuyên nắm chặt bàn tay, cũng lặng lẽ nở nụ khiến Từ Lai không ngờ là sức nóng của bộ phim này, hầu như tất cả các ghế ngồi đều kín chỗ. Họ không mua vé trước trên mạng nên giờ chỉ có chọn vị trí ở bên rìa. Cận Thời Xuyên định chọn phòng VIP nhưng Từ Lai ngăn lại, bảo là xem ở chỗ có nhiều người thú vị Thời Xuyên nghe Từ Lai, chọn một chỗ ở bên rìa rồi đi mua đồ uống và bỏng lẽ vì hôm nay hai người đi hẹn hò nên đã cố gắng ăn mặc đẹp lại thêm phong độ xuất chúng nên hai người không biết chứ, ngay từ khi họ xuất hiện ở cửa rạp chiếu phim liền đã thu hút ngay sự chú ý của người khác soát vé, Từ Lai để ý đến một cặp mẹ và con trai đứng trước họ. Cậu bé cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn Từ Lai rồi quan sát Cận Thời Xuyên khá cậu bé phát hiện con mình đang nhìn gì đó liền nhìn theo. Thì ra là nhìn một cô gái xinh đẹp. Chị vội cười bảo “Ngại quá, thằng bé này thích con gái đẹp lắm.”“Thật đáng yêu ghê!” Từ Lai cúi đầu hỏi cậu bé, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”“Bốn tuổi rưỡi ạ.” Cậu bé hếch mặt lên, ra vẻ mình rất người lớn với Từ Lai, còn cố tình nhìn Cận Thời Xuyên một cái rồi tiếp tục, “Chị à, xin đừng bảo một người đàn ông là đáng yêu.”Từ Lai phì cười, ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên. Một tay anh cầm hộp bỏng, một tay cầm Coca, trông dẫu khá tức cười nhưng không hề ảnh hưởng đến phong độ của gật đầu với thằng bé “Phải, phải phải, không được bảo một người đàn ông đáng yêu.” Nói xong thì nhìn lên Cận Thời Xuyên, cười đầy ngụ ý với chỉ là chút chuyện nhỏ này xen vào giữa lúc soát vé. Soát vé xong, Cận Thời Xuyên cúi đầu thì thầm theo kiểu đe dọa bên tai Từ Lai “Cứ nói đáng yêu nữa đi, anh sẽ cho em biết anh không đáng yêu thế nào.”Từ Lai bị hơi thở và giọng nói đàn ông làm cho đỏ bừng hai má. May là trong đây ánh sáng tối, màu đỏ của cô cũng được giấu người tìm tới chỗ của mình ngồi xuống. Màn chiếu vẫn đang phát trailer. Chẳng mấy chốc, người đi xem đã ngồi kín khán bé vừa nãy và mẹ cu cậu cũng đi đến lối nhỏ bên rìa. Thằng bé nhận ra hai người họ trước tiên, nói một câu rất ra dáng “Ồ, sao khéo vậy?”Cận Thời Xuyên không tỏ vẻ gì, Từ Lai giật giật khóe môi, gật gật đầu “Đúng vậy, khéo thật đấy.”Mẹ cậu bé giờ mới nhận ra người con mình chào hỏi là cặp đôi đẹp ngời ngời hồi nãy, chị chào họ một tiếng khách sáo “Là hai người à, lại gặp nhau rồi.”Phim sắp bắt đầu, các đèn đều tối đi. Cậu bé và mẹ ngồi xuống cạnh chỗ của Từ Lai. Phim bắt đầu phim này quả thực rất hay. Nó được kể qua cái nhìn của nữ chính là một bác sĩ không biên giới, nam chính là một cao thủ đánh đấm rất giỏi. Trên chiến trường ở miền nam Xu-đăng, họ cùng trải qua bạo loạn, chiến tranh, bệnh dịch, bị lính đánh thuê truy sát, dùng nghệ thuật quay phim đặc biệt để tái hiện lại sự nguy nan trong quá trình bác sĩ không biên giới cứu chữa các bệnh nhân, tranh chấp với tử thần, đồng thời với đó là nỗi tự trách, tức giận khi không thể cứu được phim có sự xuất hiện của đội lực lượng gìn giữ hòa bình, một người lính trong số họ trở thành bạn bè với nam nữ chính nhưng cuối cùng lại hy đến đây, Từ Lai liếc nhìn sang phía Cận Thời Xuyên. Cô chủ động đưa tay nắm tay anh. Đôi mắt người đàn ông chuyển sang nhìn thẳng vào mắt cô, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi anh rồi anh lại quay đi, tiếp tục xem Lai nhìn sang cậu bé ngồi kế bên. Cậu nhóc ngay từ đầu đã không hề nghịch ngợm, ngồi xem rất chăm khiến cô bất ngờ là, cô thấy khuôn mặt hai mẹ con được ánh sáng hắt từ màn chiếu tới, khuôn mặt người mẹ đẫm nước thích*MSF là tên viết tắt của tổ chức bác sĩ không biên giới, tiếng Pháp là Médecins sans frontières, là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo. Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong. MSF đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999. Nguồn đồ các quốc gia có MSF đang thực hiện sứ mạng năm 2015 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để cấp cứu Bệnh viện Quân y thành phố Du An Hi vừa liếc nhìn là nhận ra ngay Từ Lai, lập tức nhoẻn cười chỉ lên cổ tay. Từ Lai hiểu ý, gật đầu, ngồi trên ghế chờ ở sảnh cấp cứu, với tay đội lại mũ lưỡi trai cho chắc, đôi mắt khuất dưới vành mũ chăm chú chơi game trên điện gửi thông báo cập nhật tin tức, cô lỡ tay một cái, giao diện game bị đóng, giao diện weibo được load xong liền thấy ngay tag người_đẹp_bình_tĩnh_cứu_hỏa, nhìn lại thì còn là hot search, nhìn kỹ hơn, cảnh trong video trông thật Lai lập tức bật video xem, cái này chẳng phải là cảnh quay xe hơi tự bốc cháy khi nãy sao? Mặc dù cô đã kéo thấp mũ nhưng vẫn bị quay thấy mà lại bị đăng lên mạng rồi. Từ Lai tiện tay kéo xuống xem bình luận, thật là dở khóc dở manh thối Oa oa, đây là chương trình thực tế hay là chuyện có thật thế, người đẹp ngầu không béo Tao cực gầy, Cực Gầy ơi, mày xem người đẹp nhà người ta đi, rồi lại nhìn lại mày đi [hình ảnh]LLYYTT Tay chủ xe được cứu kia phen này chắc ám ảnh lắm đây, mẹ kiếp, còn không bằng đàn hi ha ha LLYYTT bạn kỳ thị phụ nữ hay là như nào đây, là nam hay nữ đấy?Ngang qua thế giới của em Quả là hữu sắc hữu dũng, chị gái ơi, bụng em có lửa đốt, xin hãy đến dập tắt đi ❤ ❤Thánh nổ đệ nhất thiên hạ Du Giang đúng không? Người đẹp ơi, vé máy bay, đã mua! [hình ảnh]Cún shiba lông đen Ôi đệt, tôi đang thấy gì đây? Người đẹp này không phải là cái người tình nguyện viên hero gì đó người Mỹ sao hero cứu hộ>>Chó mực rất đen Phải phải phải, tôi từng xem video về mấy con chó bọn họ quay, không sai đâu, cứ tưởng là Hoa kiều chứ, hóa ra là người Du Giang, làm ơn cho xin tên weibo của chị gái hero đi!Từ Lai không xem tiếp nữa, tắt weibo, tiếp tục chơi có weibo triệu người theo dõi, là blogger đi đầu đăng những video đầy xúc động về việc cứu trợ chó hoang. Về sau ngày càng có nhiều người làm theo nên không đăng nữa. Tính từ lần đăng gần đây nhất đến giờ đã khoảng một năm, bài đó nói về chú chó cứu hộ tại khu vực thiên tai bị kiệt sức vì tham gia tìm kiếm người bị nhiên, có nằm mơ cô cũng không ngờ sau khi weibo của cô được tiết lộ, cô sẽ trở thành một hot blogger, tất nhiên đây là chuyện ngày vai bị vỗ nhẹ một cái, Tô An Hi gật đầu gọi cô “Đi.”“Đi thôi.” Từ Lai đứng dậy xoa xoa gáy.“Đợi đã.” Tô An Hi kéo tay Từ Lai, “Sao thế này, đỏ lên rồi.”Từ Lai cũng nhìn thử rồi đáp “Bị phải lửa, không nổi bọng nước, chẳng sao đâu.”Tô An Hi trợn mắt nhìn Từ Lai, kéo tay cô đi bôi thuốc, vừa làm vừa bảo “Anh hùng thật, vừa về đến nơi đã gây chú ý rồi, trông thế mà giỏi.”“Xem video rồi à?” Nói vậy thì chắc xem An Hi vứt miếng bông đi, cái tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của Từ Lai mấy cái “Tình cờ thấy một bệnh nhân đang xem, liếc qua một cái là nhận ra ngay cái khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp này của bà.”Từ Lai gạt tay đối phương ra “Có đi hay không đây?”“Đi chứ, về nhà thay quần áo trước đã nhé.”Chẳng mấy chốc đã về đến khu tập thể quân đội. Từ Lai để Tô An Hi dừng xe rồi mới nói “Tôi ở đây chờ bà.”Tô An Hi hiện đã mặc quần áo bình thường thở dài bó tay, nhìn Từ Lai “Bà không về thăm nhà một tẹo à?”“Lúc nào phải về thì tự nhiên sẽ về thôi.” Từ Lai nói xong thì mở cửa chui ra khỏi xe, thuận tay đóng luôn lại.…Tô An Hi chọn một nhà hàng tư gia tên là “Hồi”, nghĩa là quay về. Thứ nhất là Từ Lai ở nước ngoài hiếm khi được ăn món ăn quê nhà, thứ hai là tẩy trần cho cô nàng. Vậy nên không hề do dự khi quyết định chọn nhà hàng Hồi’ hễ mở cửa thì lúc nào cũng có khách ghé đến chật nhà, không nhờ Tô An Hi quen chủ quán, dặn người ta giữ chỗ trước cho thì đến vào giờ này nhất định phải xếp xe trong bãi gửi, hai người vào thang máy đi thẳng lên tầng thang máy sáng choang, hai người đẹp sóng vai nhau đứng đối diện cửa kính trong suốt, chiều cao xấp xỉ nhau, còn dáng vóc ấy à, Tô An Hi mặc một chiếc little black dress ngực nở eo thon, Từ Lai mặc áo phông rộng thùng thình và quần soóc ngắn khoe đôi chân dài thẳng tắp trắng muốt, có thể gọi là một cặp giò đốt chỉ xét riêng tướng mạo thì Tô An Hi thuộc kiểu đẹp kiêu sa, lạnh lùng còn Từ Lai là kiểu xinh xắn, trẻ trung, dịu người là bạn học cấp ba, ở chung một khu tập thể, Tô An Hi lớn hơn Từ Lai một tuổi. Sau khi Từ Lai ra nước ngoài thì Tô An Hi cũng vào học trường quân đội. Mặc dù hiếm khi có dịp gặp nhau được một lần nhưng hễ gặp thì chẳng bao giờ cảm thấy ngượng ngùng, xa cách, là những người bạn thân thật sự!“Này, sao bà lại chọn về vào thời điểm này thế?” Trong lúc chờ món ăn mang lên, Tô An Hi hỏi bé này mỗi năm chỉ về hai lần, một lần vào Tết Nguyên đán, một lần vào Thanh minh, mỗi lần về chỉ ở lại một ngày. Lần này về vào lúc này chẳng hóa là mặt trời mọc đằng tây hay sao?Từ Lai nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống, tay chống cằm, cười một tiếng “Không đi nữa.”Tô An Hi vốn cũng đang uống nước, nghe xong suýt thì bị sặc, rút vội mấy tờ khăn giấy lau miệng, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và mừng rỡ “Tôi không nghe lầm chứ? Bà không đi nữa hả?”“Ừ, tôi đã chấp nhận thư mời của Đại học Du Giang rồi.” Từ Lai khẽ gật một cái, nhìn Tô An Hi cười tươi.“Gì thế?” Giọng Tô An Hi nâng thêm mấy đề-xi-ben, “Bà từ bỏ công việc ở viện nghiên cứu bên Mỹ để chạy về đây làm giáo viên hả? Bộ điên rồi à?”Ngón trỏ nhỏ nhắn của Từ Lai hững hờ miết quanh miệng chén một vòng, nước trà màu xanh nhạt sóng sánh trong veo, bỗng dưng lại nhớ tới cái người ngồi trong xe cứu hỏa, cô khoan thai ngẩng đầu lên, nói nhẹ như không “Thì bà cứ coi như là tôi điên đi.”Tô An Hi tỉnh táo quan sát nụ cười vui vẻ treo bên khóe môi Từ Lai thật cẩn thận, đan hai tay vào nhau đặt trên bàn rồi hỏi dò “Bà có chuyện gì giấu tôi phải không?”“Bà đoán đi.” Từ Lai ngước mắt, dựa vào lưng ghế, nhìn về phía Tô An Hi.“Đoán cái con khỉ.” Tô An Hi lườm Từ Lai một cái, con nhóc này bề ngoài thì có vẻ là một người đẹp thân thiện, cởi mở, cơ mà một khi chọc đúng chỗ thì mới biết mà đã không muốn nói thì bạn có cạy miệng, nó cũng không hé ra nửa chữ Lai cười bâng quơ một tiếng đáp lại Tô An Hi, thấy phục vụ đi đến bèn thủng thẳng bảo “Món ăn đến rồi.”Ăn cơm xong, Từ Lai định về luôn nhưng Tô An Hi nhất quyết không chịu, bắt phải đi tăng hai.“Mai bác sĩ Tô không phải đi làm hả?” Từ Lai bị lôi cổ lên xe, phì cười hỏi Tô An Hi đang lái xe.“Thế bà có đi hay không đây?” Tô An Hi liếc xéo sang uy hiếp.“Nếu không phải anh trai tôi…” Từ Lai ngưng lại, quay sang nhìn Tô An Hi, thấy nụ cười của cô nàng vụt tắt, lập tức đổi giọng ngay, “Có, có, có, thưa chị.”Hơn tám giờ, người ở Jiukeshu vẫn chưa thể gọi là đông, quỷ quái yêu ma còn chưa ra khỏi động. Tô An Hi dẫn Từ Lai đến một quán bar khá là đặc biệt theo phong cách retro hoài cổ nhưng cũng không kém phần hiện đại, tầng hai là một cái sân hình bán nguyệt có không ít người ngồi, dưới tầng một có đủ cả bàn ngồi theo nhóm lẫn ghế chân cao ngồi lẻ kết hợp hài hòa với tầng anh chàng đẹp trai mặc sơ mi giản dị tới gần, đánh mắt nhìn Từ Lai rồi quay sang nói với Tô An Hi “An Hi dẫn bạn đến à?”“Từ Lai.” Tô An Hi mỉm cười giới thiệu hai người với nhau, “Mạc Bỉnh Dương.”“Xin chào.”“Xin chào.”Hai người chào nhau xong, Mạc Bỉnh Dương phóng khoáng chỉ tay lên cầu thang “Hai người lên trước đi, tôi sẽ sắp xếp.”Hai người lên tầng hai ngồi, chỉ một lát sau phục vụ đã mang rượu, hoa quả và mấy món ăn nhẹ lên. Từ Lai liếc nhìn Tô An Hi “Tay họ Mạc này trông chẳng giống chủ quán bar gì cả nhỉ?”“Tiểu Lai Lai à, bà có thể đừng đem cách quan sát, đánh giá động vật đi áp dụng cho con người không?” Tô An Hi bó tay phì cười.“Con người thực ra cũng giống động vật thôi.”“Biết bà là chuyên gia rồi, gớm!” Tô An Hi liếc xéo Từ ít phút sau, Mạc Bỉnh Dương đã quay lên. Hỏi ra mới biết lần đầu tiên hai người gặp nhau là do Tô An Hi uống say bí tỉ ở quán, chẳng còn biết trời trăng gì, khóc lên khóc xuống, lại còn không mang tiền. Sau này, Tô An Hi thường hay đến đây hơn nên mới ngày càng thân Lai nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tô An Hi, dường như đã đoán ra được điều gì.…Mười một giờ đêm, sân khấu tiệc đêm thác loạn muôn màu muôn vẻ của chốn phồn hoa đô hội ở đây mới vừa mở màn thì tiếng còi hụ đinh tai nhức óc rú lên, xé tan những kiều diễm và say mê đang lẩn mình trong bóng club giải trí ở Jiukeshu bị cháy, lửa cháy rất mạnh và nhanh chóng lan rộng ra xung sát giao thông, công an, cảnh sát chữa cháy lần lượt tiếp cận hiện trường, cả con đường Jiukeshu hỗn loạn, mọi người hối hả lao ra ngoài như những con ruồi mất đầu, dây cảnh giới được chăng, cảnh sát chữa cháy, cảnh sát giao thông và công an tích cực sơ tán mọi người khỏi khu vực Lai và Tô An Hi được sơ tán ra khu vực phía ngoài dây cảnh giới, cách địa điểm bị cháy một con đường.“Chao ôi, nghe nói là cảnh sát ập vào kiểm tra ma túy, kết quả chưa kịp bắt người thì đã cháy.”“Chẳng trách vừa rồi tôi thấy có chó nghiệp vụ chống ma túy, chắc chắn là lũ cắn thuốc châm lửa hòng tranh thủ lúc hỗn loạn để bỏ trốn.”“Nói thừa, chứ chẳng lẽ người ta dắt chó nghiệp vụ chống ma túy đến đây chơi à.”“…”Mặc dù hai người họ châu đầu ghé tai lại bàn tán nhưng Từ Lai đứng gần đó vẫn nghe được. Tô An Hi đứng bên cạnh nghe điện thoại xong thì quay sang bảo “Cần khám gấp, tôi phải về bệnh viện đây.”Từ Lai gật đầu “Ừ, uống rượu không được lái xe.”Tô An Hi cười bó tay “Tôi chỉ uống có một chén thôi.”“Một hớp cũng không được.” Về mặt này, Từ Lai hết sức nghiêm An Hi bắt taxi đi rồi, Từ Lai vốn cũng định về luôn, thế mà còn chưa kịp quay lưng đi đã liếc thấy hai chiếc xe cứu hỏa nữa tới, từ phía một trong hai chiếc xe, một người đàn ông cao ráo mặc quần áo chữa cháy màu xanh tím than nhảy xuống tiến về phía các đồng chí cảnh sát chữa cháy xung quanh con đường Jiukeshu này, bốn phương tám hướng đều dầy đặc các tòa nhà san sát nhau, liền với tòa nhà đang cháy là nhà dân, club, quán rượu có nhiều vật phẩm dễ bắt lửa và các đường ống khí đốt. Nếu không nhanh chóng khống chế đám cháy, lỡ như dẫn đến phát nổ thì hậu quả không chỉ giới hạn ở con phố này cảnh sát chữa cháy khẩn trương sử dụng súng phun nước áp lực cao nhằm tạm thời khống chế điểm cháy. Cận Thời Xuyên, Lục Phương Kỳ và trung đội trưởng Hình Lượng – trưởng đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy khu vực bị nạn – cùng chăm chú nhìn lên góc tòa nhà mới được phun nước dập lửa, sắc mặt hết sức lo lắng.“Có khói trắng.” Cận Thời Xuyên nói, đội trưởng Hình đứng bên gật đầu, rõ ràng cũng đã phát hiện ra.“Vẫn chưa xác định được điểm bắt đầu của đám cháy, lửa cháy mạnh quá, lỡ như phát nổ thì hậu quả khôn lường.” Lục Phương Kỳ nhận nhìn của Cận Thời Xuyên sâu thăm thẳm, còn huyền bí hơn cả màn đêm, anh cất giọng nói trầm ấm, sang sảng, rất vang của mình “Chúng tôi chia nhóm nhỏ tiếp cận ngôi nhà. Phía đội trưởng Hình chịu trách nhiệm phun súng nước yểm hộ.”“Hay là để nhóm chúng tôi vào, các anh yểm hộ được không?” Đội trưởng Hình mở lời, đây là địa bàn họ quản lý, nếu chỉ ở ngoài phun súng nước yểm hộ, bị truyền ra ngoài thì thật mất mặt.“Đội trưởng Hình không yên tâm à?” Cận Thời Xuyên nói thản nhiên nhưng lại có khí thế o ép người trưởng Hình xua tay bật cười “Đội trưởng Cận là cấp trên chỉ huy, sao tôi lại không yên tâm chứ?”“Vậy quyết định thế đi.” Cận Thời Xuyên vỗ vai đội trưởng Hình, hô to gọi “Lưu Húc.”“Có.” Lưu Húc lập tức chạy lại.“Đeo mặt nạ phòng độc, cầm theo bình chữa cháy, gọi một nhóm vào đó với tôi.”Cận Thời Xuyên vừa dứt lời, đội trưởng Hình liền hỏi “Anh cũng vào à?”“Có vấn đề gì à?”Đội trưởng Hình quan sát dáng vẻ ung dung của Cận Thời Xuyên, thế là tự nhiên bật cười. Hai người họ chưa từng hợp tác lần nào nhưng ba chữ Cận Thời Xuyên thì nổi tiếng khắp trung đoàn, mọi người đều bảo cậu ta là một con dao sắc, biết cách để đạt được tốc độ tối đa, thiệt hại tối thiểu, không ngạo mạn, nghe nói cấp trên đã sắp xếp cho cậu ta thi thăng quân hàm trước thời hạn rồi, thế mà cậu ta vẫn cứ vậy, nhiệt tình sôi sùng sục xông pha ở tuyến người này, vừa là kẻ có tài, mà cũng là một kẻ khác Thời Xuyên thấy đội trưởng Hình thể hiện vẻ do dự lồ lộ trên mặt thì nhếch môi cười, chuyển con mắt, giọng vang như chuông đồng “Tiếp cận đám cháy.”“Rõ.” Một vài chiến sĩ phòng cháy chữa cháy cõng trang bị dập lửa, đứng nghiêm, khí thế dũng mãnh chìm dần vào trong màn khói bốc mù Phương Kỳ đứng sóng vai cùng đội trưởng Hình bảo “Tính cậu ta là thế đấy, đội trưởng Hình chớ để bụng làm gì!”Chỉ ít phút sau, thình lình mọi người nghe thấy một tiếng nổ tung, mặt đất cũng rung cả lên. Cặp lông mày của Lục Phương Kỳ nhíu chặt, hét vào bộ đàm “Xảy ra chuyện gì thế?”Chờ một chút mới nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ của Cận Thời Xuyên ở đầu bên kia “Căng thẳng gì thế? Chẳng có chuyện gì hết.”Cuối cùng, điểm cháy cũng bị dập tắt. Cả quảng trường Jiukeshu nồng nặc mùi khét lẹt gay mũi, làn khói đen sì rúc vào bầu trời đêm, không nhìn ra nổi đâu là trời đêm đâu là Cận Thời Xuyên đi từ trong ra, người bám đầy bụi đen. Nguyên một dàn các anh chàng cao ráo, phong độ nối nhau nhịp bước, giống y như cảnh quay từ đám cháy bước ra trong phim. Người thanh niên đi đầu cao to, oai vệ, bước đi như gió, dù cho mặt mày lem luốc bẩn vẫn không vùi lấp nổi độ ngầu ngút trời của anh đông người đứng xem xung quanh đều vỗ tay tán dương những chiến sĩ anh dũng không chùn bước trước nguy Lai mỉm cười, cái nhìn chưa lúc nào rời khỏi gã đàn ông đi từ trong đám cháy ra kia, đôi mắt sáng tựa vì quay lưng lại nhìn. Ngay sau lưng có một cửa hàng tiện lợi đang mở. Từ Lai đi về phía báo động, mọi người thu Phương Kỳ đang nói chuyện với Cận Thời Xuyên thì nhác thấy một cô gái đi về phía này. Anh ta huých cùi chỏ vào người Cận Thời Xuyên trêu “Ông đi đến đâu cũng có người ân cần thăm hỏi đến đó nhỉ, mẹ kiếp, thật đáng ghét.”Từ Lai đi đến đứng trước mặt Cận Thời Xuyên đưa chai nước cho anh, mỉm cười chào một tiếng “Cận đại ca, uống nước này.”Lục Phương Kỳ nhìn hai người như thể gặp phải ma, thế này có vẻ không giống như đến bắt chuyện. Anh ta hồ nghi hỏi “Hai người quen nhau hả?”“Quen.”“Không quen.”Hai người đồng thanh trả lời, Lục Phương Kỳ choáng toàn giả có chuyện muốn nóiGặp lại nhau, vốn dĩ có thể là như này…Lai Lai Không quen hả? Ok, anh trưởng Cận Đừng trách tôi, mười năm trước em vừa mới dậy thì mà phải không?Tiểu Lộ Mười lăm tuổi là mới dậy thì hả? Này, cứ Forever Alone mãi đi Lai Tiểu Lộ, bọn mình đi thôi!Chú thích*nhà hàng tư gia 私房菜 là một kiểu nhà hàng do gia đình tự mở không cần được cấp phép đăng kí kinh doanh, không có thực đơn cố định mà tùy theo đầu bếp, không quảng cáo công khai mà hoàn toàn dựa vào phương thức truyền miệng, thường có quy mô nhỏ, món ăn có hương vị truyền thống độc đáo, khiến thực khách có cảm giác như đến làm khách tại gia đình để thưởng thức bữa ăn. Đọc thêm tại baidu.*Little black dress LBD là một chiếc đầm đen đơn giản thường ngắn trên đầu gối và mang ý nghĩa của một cách mạng thời trang cho nữ giới được đi đầu bởi nhà mốt Coco Chanel. Tạp chí bazaar Việt Nam đã viết một bài rất có tính truyền cảm hứng về LBD. Đọc thêm ở link. Ngoài ra nó còn có 1 bài viết hệ thống trên wikipedia.*Tên khu Jiukeshu 九棵樹 nghĩa là chín gốc cây*Phong cách retro trong thiết kế nội thất bắt nguồn từ Bắc Âu vào những năm 50 và đã mang đến sự thay đổi trên toàn thế giới. Những tư tưởng hiện đại cấp tiến đã làm thay đổi phong cách thiết kế. Phong cách retro biểu hiện cho sự chân thành, đơn giản, nhưng hiện đại và quyến rũ trong cuộc sống hiện đại. Có thể nói rằng, retro là một phong cách mang tính chất hoài cổ nhưng cũng không kém phần hiện đại. Những món nội thất là sự kết tinh của những điều đơn giản và đẹp một cách rất đặc trưng, nó mang trong mình những nét đẹp tinh túy của thời gian và hơi thở của thời đại ngày nay. Đọc thêm tại link.*bàn ngồi theo nhóm và ghế chân cao bàn ngồi theo nhóm 卡座 ở đây cụ thể muốn nhắc đến kiểu bàn xếp 2 chiếc sô pha đối diện nhau qua một chiếc bàn và đấu lưng với một chiếc sô pha khác như hình. Ghế chân cao có thể là loại một chân hoặc 3, 4 chân, tùy, nhưng chắc chắn là chân nó rất cao xem thử vài hình minh họa.*Diễn biến của một đám cháy lớn Mọi người có thể tham khảo bài tường thuật diễn biến vụ cháy quán karaoke trên đường Trần Thánh Tông, Hà Nội tháng 11 năm 2016 làm chết 13 người để biết chính xác những gì xảy ra và tổ chức công tác chữa cháy, cứu nạn, cứu hộ. Vụ này khá tương tự về vị trí, quy mô vụ cháy kể trong truyện. Link.*Ngoài lề một chút về mấy cái cấp bậc Trung đội trưởng thì bé hơn Đại đội trưởng và chỉ có quy mô từ cấp đại đội trở lên mới có Chính ủy viên. Từ Trung đoàn trở lên chức danh này gọi là Chính ủy. Truyen24 trang web đọc truyện online miễn phí giới thiệu bộ truyện "Thời Gian Như Hẹn" mới nhất và cập nhật nhanh nhất từ các nguồn, hỗ trợ đọc truyện trên mọi nền tảng thiết bị. Giới thiệu truyện Thời Gian Như Hẹn Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEĐộ dài Mở đầu + 80 chương + 01 ngoại truyện Văn án truyện Thời Gian Như Hẹn Một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày.– Anh gả cho em nhé!– gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?Từ Lai Muốn trở thành người xứng với Thời Xuyên Anh chỉ là một tên Lai Không, anh là người hùng của và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành là người hùng của cô, cô là cuộc đời của gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Hãy tiếp tục đọc truyện “Thời Gian Như Hẹn“ full tại Truyện24 để theo dõi những diễn biến tiếp theo của bộ truyện Download ebook Thời Gian Như Hẹn TRUYỆN GỐC PHIM CHIẾU SÁNG CHO EM TRẦN VỸ ĐÌNH - CHƯƠNG NHƯỢC NAM ĐÓNG CHÍNHThể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEMột câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày.– Anh gả cho em nhé!– gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?Từ Lai Muốn trở thành người xứng với Thời Xuyên Anh chỉ là một tên Lai Không, anh là người hùng của và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành là người hùng của cô, cô là cuộc đời của gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết!

truyện thời gian như hẹn